Em có thích không, những chiều ngược gió?
Em ngược đường, ngược nắng để yêu anh
Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Có lẽ đó sẽ là một buổi chiều phẳng lặng, mọi thứ đều
đứng giữa cái ranh giới mơ hồ của nó. Nắng không chói chang mà cũng chẳng hề
yếu ớt, gió không gắng sức mình cuốn trôi em mà cũng không hờ hững thổi qua một
cách vô tình. Đó sẽ là một buổi chiều trung lập, điều gì cũng nửa có nửa không,
và em cũng nửa bước nửa ngừng. Chân vẫn không thôi bước tiếp nhưng lòng vẫn
lặng đi tại chính khoảnh khắc ấy thôi. Và chẳng cần biết liệu tóc em có đủ dài,
và tà áo em mặc có thướt tha không, nhưng gió vẫn cứ miệt mài thổi tung bay
chúng. Trong em khi ấy có thể chẳng có suy ngẫm gì, cũng có thể còn nhiều điều
chưa thấu. Chẳng thể nói trước được điều gì, chỉ biết chắc một điều rằng, em
đang đi ngược lại chiều cơn gió. Em và gió- cứ như hai người không quá thân
thiết mà cũng chẳng hề xa lạ đang cố bước qua nhau mà vẫn đầy luyến tiếc.Ngược phố tan tầm, ngược chiều gió thổi
Ngược lòng mình tìm về nông nổi
Lãng du đi vô định cánh chim trời
Sẽ có những buổi chiều như thế, những buổi chiều
im lặng ngắm nhìn cuộc đời, ngắm nhìn chính em, những buổi
chiều giông bão đang nổi lên phía bên trong vẻ ngoài tĩnh lặng,… Sẽ có những
buổi chiều không tên như thế, những chiều đi ngược lòng mình, đi ngược dòng
đời, đi ngược làn gió thổi. Và người ta ưu ái trao tặng nó một cái tên nghe
thật mỹ miều: những chiều ngược gió.
Có khi nào em mong muốn cuộc đời mình trọn vẹn như một vòng
tròn, không rõ điểm bắt đầu cũng không biết đâu mới là kết thúc? Và dù có xoay
ngược xoay xuôi, em vẫn cứ là em, không một lần thay đổi?
Có muốn thử dù chỉ một lần không em? Những chiều ngược gió,
ngược dòng đời và ngược lòng mình để sống khác với những ngày đã qua?
Trong em liệu có khi nào từng một lần nổi loạn? Muốn sống một
cuộc sống khác lạ mà em vẫn ngắm nhìn, muốn trở thành một người khác với em của
hiện tại, và cả em của ngày hôm qua? Đã từng khi nào những nhịp đập dịu dàng
của biển hồ trong em muốn thử một lần dậy sóng? Muốn làm một con sóng thần ôm
trọn mọi thứ chẳng thuộc về mình vào lòng, muốn được một lần tràn bờ, một lần
được trở nên dữ dội?
Chắc là sẽ có những lúc như thế, những khi em muốn được là tâm
điểm của mọi ánh nhìn, những khi mong mỏi được sống như những điều em tưởng
tượng, muốn trở thành một nhân vật trong tiểu thuyết hay một thước phim mà em
vẫn từng ngưỡng mộ. Và hơn hết, là muốn xa lạ với chính em của khoảng khắc này.
Dù em mong muốn nổi loạn đến mức muốn cắt phăng mái tóc dài để tạo một kiểu tóc
kì quái rồi nhuộm chúng thành màu hồng, màu vàng hay xanh lá cây chẳng hạn, rồi
làm siêu nhân bay xuống từ trên đỉnh của tòa nhà cao nhất. Hay chỉ là những
điều “điên rồ bé nhỏ” như nhảy nhót và hét toáng lên giữa phố xá đông người
những điều em ấm ức, ném bay đi đống bài tập và deadline công việc ngập đầu của
em, lấy hết số tiền từ mọi nguồn em có và trốn đi phượt một mình, hoặc cũng có thể là thử một lần tỏ
ra ngoan ngoãn và trầm lặng, một lần chăm chú nhổ từng sợi tóc sâu cho mẹ-
những việc mà em chưa từng, thì quy chung lại, tất cả những điều đó hay nhiều
điều khác nữa, vẫn chỉ là em đang muốn được một lần ngược gió, được khác mình,
và khác người, được là em mà em mong ước.
Nên hay không những ngày như thế? Những ngày bước thật chậm ngắm
nhìn cuộc sống bao la từ một lăng kính khác, để thấy rằng cuộc đời tươi đẹp mà
cũng đầy lam lũ hơn em tưởng tượng rất nhiều? Những ngày dậy sóng cuộc đời để
dòng sông nhỏ là em trở thành biển lớn? Những ngày em tự nổi loạn với mình? Có
chứ em, đó là những khi ta biết sơn mình bằng một màu sơn khác. Bảy tỉ người
trên cái thế giới này, nếu như đều cùng trọn cho mình một màu sơn y hệt, và cố
nén trong lòng, cố giấu đi những sắc màu của bản thân đang cựa quậy muốn vỡ
tung thì chẳng phải quá nhàm chán hay sao? Hiệu ứng đám đông là một điều đáng
sợ vô cùng. Ta sẽ làm những gì người ta làm, và im lặng khi người ta không lên
tiếng. Cuộc sống như vậy có quá nhạt nhẽo không em? Sao ta không tự làm mới
chính mình, mà cả đời chỉ sống với một gam màu cũ kỹ?
Giữa cả một rừng người bao la, người được chọn luôn là người tạo
ra khác biệt. Em có thấy lạ không, khi những cánh diều bằng giấy mỏng manh lại
có thể lướt đi trên bầu trời cao rộng ấy? Chính là vì nó biết ngược gió để bay
lên. Vậy thì em, còn đợi gì nữa mà không tự mình ngược gió, để cho mình bay lên
mà không cần chờ đợi thiên thần trao tặng cho mình đôi cánh. Hay ít ra cũng là
thử một chiều ngược gió để thấy mình khác hơn, và thấy mình mới hơn.
Nếu sợ ánh mắt của người đời vừa ngắm nhìn vừa bình phẩm về
những con người lội ngược dòng như thế, thì em đừng làm một chú chim bình
thường cố bay ngược chiều với gió. Muốn được ngược gió, hãy làm một con chim
báo bão đi. Vừa được thỏa lòng mình, lại vừa giúp ích cho chính cuộc sống này.
Hãy cứ sống thế đi, còn điều gì mà phải ngại ngần nữa? Cứ bay đi trong chênh
vênh như là em muốn, rồi khi nào không thể tiếp tục sải đôi cánh trong tự do,
thì nơi nào em rơi xuống chính là nơi bình yên nhất trong cuộc đời. Hay sống
như một con chim đại bàng cũng được. Không giống như những loài chim khác núp
mình trong cơn mưa gió, nó tránh bão bằng cách bay vượt lên trên những tầng
mây. Cứ giống vậy mà ngược gió và ngược dòng đời đi nhé, để thấy cuộc sống này
là những hương sắc mới. Và để hiểu được thế nào là sống một cách trọn vẹn hơn
Nhưng nếu không đủ sức để bay lên như thế, hoặc sợ hãi đi ngược
dòng gió cuốn mình sẽ tan biến như bong bóng xà phòng thì em cũng hãy tìm một
buổi chiều nhiều gió, và bước đi không theo chiều gió thổi. Cứ thả tung mái tóc
của mình ra, cho những cơn gió đùa nghịch và làm tóc em rối tung. Bước đi thật
chậm thôi, để gió cuốn đi những trĩu nặng trong lòng. Nhớ ngắm nhìn cuộc đời
bằng ánh mắt dịu dàng nhất em nhé, thả tâm tư của mình trôi theo gió, và những
điều đọng lại chỉ nên là những thương yêu. Vì ít ra nếu không thể ngược gió và
vút bay, thì cũng hãy cứ đi ngược chiều gió để tâm hồn mình dịu mát. Để biết
yêu và biết sống hơn.
“Em ngược thời gian, em ngược không gian
Ngược đời thường bon chen tìm về mê đắm
Ngược trái tim tự bao giờ chai lặng
Em đánh thức nỗi buồn, em gợi khát khao xanh”
Đâu ai hay biết sau “ngược đường, ngược nắng”, “ngược phố tan
tầm, ngược chiều gió thổi” sẽ là bến bờ nào cho ta dừng lại. Nhưng dù thế nào
đi nữa, cũng hãy một lần thử ngược lại lòng mình, ngược lại dòng đời như thế.
Chẳng cần biết kết quả sẽ chỉ là một con số không tròn trĩnh hay một kết thúc
đẹp như mơ, nhưng sẽ là cả một sự nuối tiếc kéo dài nếu như ta sống nhưng lại
chẳng sống hết mình. Dù sao thì, cứ thử đi, thử một lần thả lòng mình trôi
ngược đường với gió, coi đó như là một món quà ta tự ban tặng cho mình. Vì như
vậy nghĩa là ta đang sống thực sự với từng ngày ta có, và đang yêu thương chính
cuộc sống của mình.
Mai Hiền
1 nhận xét:
em có buồn không những chiều ngược gió?
Phố xá đông người,có ai đón đưa em?
Tội tình tôi, tội tình em, tội chuyện tình.
Đăng nhận xét