Thứ Năm, 13 tháng 9, 2012

Hai Lối Rẽ


Ngày đó mình đã rẽ thành hai ngả, mỗi người một lối. Rồi em gặp lại anh, với quãng thời gian hơn bốn năm sau, em thấy vui vì đó là lối rẽ đúng

Anh ngồi trước em, vẫn như lần đầu tiên anh ngồi, và nhiều lần sau đó. Cũng gương mặt ấy, giọng nói ấy, nụ cười ấy nhưng lòng em phẳng lặng. Em không còn dễ dàng cười những tiếng cười giòn tan – như lời anh nói – anh rất thích nghe em cười. Em không còn ngồi luyên thuyên kể cho anh nghe hết chuyện này đến chuyện khác – như trẻ con – anh nói thế - đó là điều đặc biệt ở em mà anh đã thấy yêu. Em thấy lòng mình lặng chìm khi ngồi nghe anh kể chuyện về cuộc sống của anh, như hai người bạn lâu ngày gặp lại.




                  Chúng ta đã rẽ mỗi người một con đường.
“Em cám ơn vì anh đã đến gặp em” – đó là tin nhắn em gửi cho anh trước khi trở về nơi em đang sống. Vì em thấy vui khi mình đã chia tay, cách đây hơn bốn năm.
Ngày đó, chẳng vì lý do gì rõ rệt, anh tự nhiên lảng tránh và im lặng. Khi em vô tư cười nói rằng, chưa sẵn sàng để bước sang một giai đoạn khác của cuộc đời. Ví dụ như một đám cưới với một ai đó.
Khi gọi điện anh không nghe máy, nhắn tin anh không trả lời. Em đã rất hoang mang. Đôi khi là hoảng sợ vì chới với. Anh đã luôn ở đấy – bên em như một sự mặc định. Thế mà giờ đây, anh tự dưng biến mất. Em nghĩ đến lúc mình đã ngồi lặng lẽ khóc hàng giờ khi thấy anh khóc. Lúc mẹ anh – người thân thương nhất trong cuộc đời anh ra đi, mà em không có bên cạnh để nắm chặt tay anh, hay trao cho anh một hơi ấm ân cần… Nhớ đến việc, đôi khi anh chờ đợi đến tận khuya, “chỉ để nhìn thấy em, nghe tiếng em nói”, khi em đi làm về trễ.
Anh không nói một lời nào và tự dưng biến mất – em đã có lúc  ngồi im nhiều giờ liền trong bóng tối để hai hàng nước mắt lã chã lăn đều, rơi xuống cho khi không thể rơi được nữa. Em tự dặn lòng gắng gỏi. Chắc anh có lý do riêng mà không thể nói.
Nhưng đó là lối rẽ đúng
***
Gặp lại anh, em chẳng thấy sự thay đổi nào ở anh. Trong khi em đã thay đổi rất nhiều. Anh vẫn nét ủ ê, bằng lòng với những gì đang có. Còn em bước đi nhanh hơn, cười nhiều hơn, tự tin hơn. Anh vẫn mặc kệ mọi thứ bên mình diễn ra và xem nó là chuyện thường; còn em thì phân biệt rất rõ ràng. Cái gì không đúng, em lên tiếng phản đối ngay. Anh vẫn trà lipton chanh; em đã biết uống café sữa nóng. Anh vẫn luôn đứng trong cái vỏ ốc của mình; còn em nói rằng, em muốn hòa mình vào cả thế giới này, mọi nơi em tới, mọi con người em gặp…
Và, bỗng dưng em thấy mình bước lạc nhịp nhau.
Và, bỗng dưng em thấy chẳng còn muốn chia sẻ, nói điều gì với anh về cuộc sống.
Và, khi nghe câu hát: “Này em hỡi, con đường em đi đó, con đường em theo đó, đúng hay sao em?” – câu trả lời của nó là: “Con đường em đi, đúng đấy em ơi, nếu chúng mình có thành đôi lứa, chắc gì ta đã thoát ra đời khổ đau”… Em thấy rất thấm thía với bản thân mình.
Chúng ta đã chia thành hai ngả. Điều đó là đúng anh ạ.

1 nhận xét:

Unknown nói...

Dấu chấm hết của câu truyện này sẽ là mở đầu của câu truyện khác.....hj
Emily nghĩ vậy đó, Emily thích mọi việc tự nhiên hj^^

Đăng nhận xét

Binhboong. Được tạo bởi Blogger.