Hẹn tương phùng một số phận không nằm im trỗi dậy. Hẹn tương phùng nảy mầm với cát bụi tìm tôi. Và hẹn tình hồng nhan phía bên kia của nỗi nhớ
Tôi đã cố không bước ngược những con đường, cố
không để cho con tim mình thêm những ngày trống trải tìm quên nơi phố hẹn. Tôi
không lưng chừng nhào nặn tiếng sóng nơi những cô đơn ầm òa, không im và rực
mình lấp lóa. Tôi không vẽ màu ảo ảnh ráng đỏ hơn bụi buồn tên em nơi cuối áng
mây chiều đang âm thầm khóc nghẹn. Chỉ là tôi nhặt nhạnh một thời gian và dấu
kín đi mùa này nữa vậy thôi...
Sẽ thế nào nhỉ...? Thế nào khi ngày tháng nữa
không được cầm dáng hình em trong một vòng tay hạnh phúc, dẫu chối từ. Chẳng
qua là em đi, tôi ở lại đêm tơi bời nhồi nhét vào tâm tưởng điều gì thoáng qua
nữa phải không? Hay tôi, hay em không duyên mà vẫn tìm đến nhau kể tình khổ
riêng cho cuộc đời này hai đứa.
Đã có lúc...
Muốn khóc thét lên như đứa trẻ mà không cam lòng
em ạ! Muốn đấm vào lồng ngực rỗng muôn ngàn nỗi đau nào êm ái... Nhưng chẳng có
êm ái nào gọi là một nỗi đau phải không em? Thế là trong say sẩm tôi đổ tội
những dỗi hờn cho mùa về nông nổi, đến và đi buồn vô nghĩa.
Mấy hôm nay cảm xúc tôi bẫng như kẻ không cân
nặng, đêm hay bay thả mình vắt vẻo soi gương với trần nhà lạnh toát. Bản ngã là
mặt đất tê run, sỏi đá là men cay lòng rụng rã.
Tôi chẳng thể đạp vào vách thời gian kia cho đổ
sụp hoang phế, vì nó chỉ dày thêm... dày thêm trong trí nhớ từng hôm.
Nếu từng hôm chỉ là một hơi thở thì tôi đã thở
rất nhiều để suy nghĩ về em phải không? Khi em rơi nước mắt tôi đau hơn em
nghìn lần, khi em hờn trách tôi vô cớ, tôi lặng im và chờ cho đến khi em dịu
lại. Khi em chững đôi chân giữa dòng mênh mông số phận, tôi muốn mình là kẻ đưa
tay nắm lấy cuộc đời em. Nhưng em chẳng cho tôi một cơ hội. Đổi lại tháng ngày
em chịu đựng, là những phút giây số phận đang cố gắng dày vò thêm tôi đấy.
Hôm nay tôi đã nghe piano và muốn chìm xuống,
tôi đã cố nâng niu cảm xúc lên thành một thanh âm không diễn tả. Giá như nó là
thơ tôi sẽ hóa thân thành một người nào đó thật hồn nhiên, giá như nó có lời
tôi sẽ hái tặng em cả mùa mê đắm. Giá như trong phút này tiếng đàn biết gọi tên
thật khẽ, tôi sẽ khéo léo để gọi tên em riêng một góc trời kia... Em ạ!
Tôi không mong em nhớ gì tôi, không mong em quay
về và hôn tôi mỗi tối. Tôi không cần phải đau thêm khi đặt đôi chân quen trên
nền cát bỏng, không cần tìm ngày đoản khúc và viết tình ca cho em. Tôi chỉ cần
khắc tên em vào gió, khắc tình này vào mây, tôi chỉ muốn ánh mặt trời soi cho
đêm thinh không. Tôi chỉ muốn tâm hồn thôi lầm lạc, thôi bớt si mê đi. Dù một
tí tẹo nào khi có thể, nhưng xin đời khe khẽ quên em thật ngọt ngào...
Mùa đã như muốn tạm biệt tôi, muốn quên tháng Mười
những hồi tưởng xưa nữa rồi. Lá Thu hờn giận trút cả mùi hoa sữa vào lòng phố
kia. Tôi đi tìm em giữa tiếng sóng biển vô cùng không hình hài tôm cá. Cánh hải
âu không chao liệng dưới bóng những con tàu, vần thơ tình thì thầm mà sóng
chẳng ồn ào hát lên.
Có lẽ cơn đau này không còn có thể rịt lại bằng nụ cười tự tạo nữa... Thôi thì một phần cơ thể sẽ gửi về nơi không nước mắt, phần còn lại là kẻ khờ dại yêu dấu tháng năm đây. Sẽ nhức lòng khi tái tê Đông chạm rung môi, sẽ buốt tê khi mỗi buổi sáng không vòng tay riết khẽ. Sẽ không cà phê đen âu yếm vị ngọt ngào capuchino em nữa. Buồn tênh...
Có lẽ cơn đau này không còn có thể rịt lại bằng nụ cười tự tạo nữa... Thôi thì một phần cơ thể sẽ gửi về nơi không nước mắt, phần còn lại là kẻ khờ dại yêu dấu tháng năm đây. Sẽ nhức lòng khi tái tê Đông chạm rung môi, sẽ buốt tê khi mỗi buổi sáng không vòng tay riết khẽ. Sẽ không cà phê đen âu yếm vị ngọt ngào capuchino em nữa. Buồn tênh...
Thế là Đông không nắng hồng, không bếp lửa,
không bờ vai, không lãng mạn từng tiếng vĩ cầm dịu dàng nữa. Điều quan trọng là
vẫn cứ không em, không em một ngày, và ba trăm sáu mươi lăm ngày dài thêm.
Biết bao giờ ai đó mới ôm tôi và làm tôi quên đi
những cảm giác này. Nếu có hẹn em bây giờ, chắc chỉ là hẹn thêm một kiếp người
hồi sinh mới. Em cố nhân đi về nơi tình yêu tàn tro, tôi cố nhân không đợi cố
nhân mà chỉ tìm cố nhân.
Thế thì cơn đau này, nước mắt này, si mê này, em
này, trái tim tôi này, nụ hôn em này... Hẹn tương phùng một số phận không nằm
im trỗi dậy. Hẹn tương phùng nảy mầm với cát bụi tìm tôi. Và hẹn tình hồng nhan
phía bên kia của nỗi nhớ, của trái tim, của thế giới là những đôi tay ôm thế
gian, yêu thương thật hiền từ...
Nguồn: Yume